Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

Tình đơn phương…?

Vẫn tự hào rằng mình không dễ “rung rinh” trước người khác, rằng có thể dễ dàng nắm bắt ý người khác, vậy mà từ khi em xuất hiện, thế giới của anh bắt đầu có những xáo trộn mà anh không ngờ tới.


 
  Hai không phải là số ít, nhưng nó cũng đủ để anh có nhiều trải nghiệm khác nhau về tình yêu. Vì thế, khi mới có cảm tình với em, anh cứ tự tin rằng chẳng mấy chốc sẽ hướng được ánh mắt em về phía anh. Nhưng không, dường như em không tồn tại trong

tất cả những quy luật mà anh biết. Những ý nghĩ của em luôn ở ngoài tầm với của anh. Em cứ bước đi, cứ cười nói mà không cần biết có một người đang dõi theo em. Lạ quá, lần đầu tiên anh có cảm giác này. Vốn là đứa khá nhạy cảm, nên anh có thể đoán được thái độ tình cảm của người khác với mình rất nhanh (dù đôi khi anh giả vờ như mình không biết gì hết). Thế mà anh hoàn toàn không “bắt” được những suy nghĩ hay một chút nào tình cảm từ phía em. Anh hoang mang, trăn trở, và cố tìm kiếm một cái gì đó để bấu víu, để hiểu rõ hơn cái trải nghiệm lạ lùng này. Và rồi anh lại thấy mình ở trong một tình thế rắc rối hơn.
Anh cũng ko hiểu tại sao nữa, những lúc anh fa trò làm em cười thì em đáp lạj với anh bằng vẽ mặt lạnh lùng như chẳng hề có gì hết. Em có biết rằng những nụ cười hiếm hoi of em cũng đã làm xóa tan những nỗi buồn cô đọng trong lòng anh bấy lâu….!
Một người bạn bảo: “anh yêu đơn phương mất rồi”. Anh bàng hoàng. Yêu? Làm sao có thể như thế? Sao anh có thể dễ dàng yêu một người mà thậm chí gần như anh chẳng biết chút gì về người ta? Nếu đúng vậy thì anh phải làm sao?
Kể từ khi nghe bạn nói, anh như thấy tâm hồn mình đông cứng lại vì sợ hãi. Hai lần đổ vỡ khiến anh như dị ứng với một từ mà với nhiều người, đó là thứ lãng mạn và ngọt ngào nhất. Không phải còn tiếc nuối gì tình xưa, mà vì anh rất sợ…
Anh sợ cái tình thế không hiểu nổi bản thân mình muốn gì. Anh không phải là đứa quyết đoán. Anh sống bướng bỉnh và cực kỳ cảm tính. Bản thân anh là một mớ hỗn độn những cảm xúc mà chính anh cũng không thể nắm bắt hết được. Biết đâu chỉ qua một đêm, toàn bộ những tình cảm mà anh có sẽ đột ngột thay đổi?
Anh sợ cảm giác lại phải một mình gánh vác nỗi buồn. Anh là đứa cứ cố tỏ ra can đảm, cứng rắn để làm chỗ dựa cho người mình yêu, nhưng rồi khi chỉ còn một mình có thể khóc rất nhiều. Luôn ra vẻ thản nhiên, vô tư cười nói động viên người khác cố gắng, nhưng trong lòng lại chất đầy ưu tư vì không muốn người ấy phải lo. Có thể sẵn sàng ở bên chia sẻ vui buồn, nhưng khi tới lượt mình lại không có một bờ vai bên cạnh, bởi ngay cả người ấy cũng không ngờ anh lại có lúc yếu đuối đến vậy. Lúc nào anh cũng cố nhận phần thiệt về phía mình, để rồi khi không còn gánh nổi, mọi thứ đều vỡ tan.
Anh sợ cảm giác không một ai thông cảm với mình. Chính vì cái tính không muốn làm người khác lo lắng, mà anh cứ chồng chất bao nhiêu tâm sự vào trong lòng.Anh tự tạo nên một vỏ bọc về một đứa con trai tự tin, độc lập và hạnh phúc trong tình yêu. Và anh cứ phải cố, cố mãi để bảo tồn cái vỏ ấy, cho tới lúc không còn giấu nổi thì mọi người đều ngỡ ngàng trước quyết định của anh. Khi đó, anh thực sự cảm thấy đơn độc kinh khủng. Đó là một khoảng thời gian u ám mà anh đã phải mất rất nhiều thời gian mới có thể vượt qua được. Anh sợ biết đâu nó lại một lần nữa xuất hiện.
Anh sợ mình sẽ lặp lại những sai lầm trước đây, và rồi chính bản thân anh sẽ lại phải đau khổ cắt đứt sợi dây tình cảm khi người con gái vẫn đang còn treo mình lơ lửng trong hạnh phúc.
Em cũng sợ sẽ không còn là chính mình, sẽ không kiểm soát được những việc sắp xảy ra. Mới chỉ thích, hay như anh trai nói là “chớm yêu”, mà em đã có những hành động ngớ ngẩn, thì biết đâu nếu em yêu anh thật, em sẽ còn mù quáng và đau khổ như thế nào.
Nhiều ngày qua, anh cứ tự cô lập mình trong thế giới riêng, tìm mọi cách để phản biện lại cái mệnh đề mà bạn đã tạo ra. Và rồi hôm nay, khi nhìn thấy nick em online, đột nhiên anh cảm thấy nhẹ nhàng lạ lùng. Anh bật cười, tự nhủ bản thân mình rằng sao cứ phải dằn vặt mình thế, trong khi có một kẻ vẫn đang ăn ngon ngủ yên, cười nói vô tư. Mọi chuyện còn chưa bắt đầu, sao anh đã vội tự áp đặt cho nó một kết thúc không có hậu.
Không ai biết trước được tương lai sẽ ra sao. Có thể giữa em và anh sẽ xuất hiện từ “chúng mình”. Có thể anh sẽ vướng vào một tình yêu đơn phương mà anh không ngờ được, rồi tới một ngày nào đó anh sẽ phải tự hát cho mình nghe “Out of reach”. Hoặc biết đâu đây chỉ là một cơn “say nắng” bất chợt, và nó sẽ qua rất nhanh. Dù kết quả là thế nào, anh cũng cảm thấy mừng, vì hóa ra anh vẫn còn rung động trước một người con gáj, không khô cứng và lạnh lùng như mình nghĩ.
Giờ đây, có lẽ anh không còn cần câu trả lời cho câu hỏi kia nữa rồi. Thời gian sẽ đem lại cho anh đáp án hoàn chỉnh nhất, phải không em?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét