Thứ Hai, 7 tháng 1, 2013

NHA BANG TAM TRE(TINH YEU CUA TOI)

NHA BANG TAM TRE(TINH YEU CUA TOI)_


Cũng lâu lắm rồi( có lẽ từ khi chơi FB) không chăm sóc nhìu blog nữa nhỉ???

Nay tâm trang hơi bùn lại nghĩ đến Blog nhà ta > Nên quay lại post bài cho zui.....hihih


hIHIHI.... cHỈ LÀ NGHIỆP DƯ THUI.... NHƯNG DẪU SAO NÓ CŨNG CHÍNH TAY MÌNH LÀM( MADE BY MYSELT)

hI VỌNG NGƯỜI ẤY SẼ VUI VÀ THIK NÓ......


Link xem tai youtube:http://youtu.be/U7OncUanjVc

Hoac link gôc tại diễn đàn: http://haiquan.info/F@rum/showthread.php?tid=400&pid=825#pid8

Tại sao tớ thích cậu nhiều thế nhỉ?

Có thể tớ thích cậu vì…đám bạn của tớ cũng thích cậu nữa. Chúng nó lần nào cũng nằng nặc bảo tớ đem cậu theo.
Có thể vì cậu là người vừa ngồi dán băng cá nhân mấy vết xây xát sau trận banh của tớ, vừa lầm bầm “ Chơi dở mà cứ thích…lăn xả!”. Tớ thì cứ im lặng mím môi chịu thuốc sát trùng, vừa thích thích vì nhìn cậu …xót xa cho tớ như thế!
 
Có thể vì cậu là người duy nhất để ý thấy cái hồ cá bé tí xíu phòng tớ chỉ còn…một con. Một đứa còn lại đã …lên đường sau mấy bận tớ quên cho ăn đàng hoàng tử tế. Và mua thả vào đó cả một bầy loi choi đủ sắc màu, nghiêm mặt “Tui gửi nuôi dùm, chết con nào thì ông biết tay tui!”. Thật lòng tớ thích cái kiểu hung hăng của cậu nhiều ghê gớm!
 
Có thể vì lúc tớ bảo cậu chạy vào trong chờ cho đỡ nắng, cứ để tớ một mình rồng rắn xếp hàng gửi xe, cậu đã nói một câu nghe rất…khí phách “Giang hồ không bỏ rơi đồng bọn!”. Tự nhiên tớ nghĩ, có lẽ cả những lúc khó khăn nhất, cậu sẽ vẫn là người cuối cùng ở cạnh bên, phải không?
 
Có thể là vì cậu đã ngồi cả buổi loay hoay xếp quần áo cho tớ về quê, cứ luôn miệng chê tớ con trai sao mà điệu, là sao tớ chỉ biết bóc lột sức lao động mà thôi. Nhưng khi vẫy tay chào tớ ở ga, cậu mỉm cười mà mắt đỏ hoe “Tớ nhét thêm chai dầu vào rồi đấy. Nhớ về sớm, tớ ở lại giữ Sài Gòn cho.” Chắc chắn rồi nhóc, sẽ nhanh gặp lại thôi!
 
Có thể là vì khi tớ bảo rằng mẹ tớ ở quê đang ốm, nhà tớ đang gặp lũ, hay hôm ông ngoại mất. Nhìn khuôn mặt lo lắng cuả cậu, cám ơn vì cậu cũng đã yêu thương gia đình tớ nhiều như thế. Có đúng là người ta sẽ yêu những người họ chưa gặp mặt chỉ vì đó là gia đình của người họ yêu thương?
 

 
Có thể là vì khi tớ rất rất buồn vì bài thi sáng nay không tốt, cậu đã chẳng an ủi, lại còn cốc đầu bảo tớ cuộc sống này nhiều gập ghềnh, ngã ngựa ngay con dốc đầu tiên thì có tệ quá không. Nghe cậu nói, tớ le lưỡi làm như đường đời này chông gai dữ lắm, nhưng thật lòng tớ rất thích được nhìn cậu bản lĩnh như thế!
 
Có thể là vì cậu thở hồng hộc trước mặt tớ, miệng hớn hở khoe đã dắt bộ cái xe bị cán đinh một đoạn thật dài tìm chỗ vá. Tớ nhăn mặt những lúc như thế sao không gọi tớ ra giúp, cậu chỉ cười toe bảo rằng mình vẫn khỏe. Nhóc này, con trai có mặt trên đời này là để gánh dùm con gái một phần khó khăn…
 
Có thể là vì hôm cậu bị ốm, người nóng ran. Tớ chẳng biết làm gì, cứ đưa tay sờ trán cậu mãi, cậu lấm tấm mồ hôi, mặt tái nhợt mà còn cự nự tớ “Ông cứ để tay lên trán tui hoài mà có bớt tí nào đâu!”. Ừ thì tớ có biết làm gì nữa đâu!
 
Có thể là vì khi thấy tớ đứng nói chuyện hơi lâu với nhỏ lớp trưởng lớp kế bên, cậu đã hậm hực với tớ cả buổi. Vậy mà khi tớ hỏi cậu ghen à, cậu vặc lại tớ điên à. Nhưng nhìn khuôn mặt cậu đỏ bừng lên, tớ không biết mình có đang tưởng bở không nhỉ?
 
Có thể tớ thích cậu vì…đám bạn của tớ cũng thích cậu nữa. Chúng nó lần nào cũng nằng nặc bảo tớ đem cậu theo, lần nào cũng nhắc về cô nhóc mắt xoe tròn, và cứ kể mãi về cậu khi ngồi chung. Thật tuyệt khi những người bạn của tớ cũng nhận ra cậu đáng yêu nhiều như thế!
 
Có thể là vì tớ rất thích cái cảm giác được một cô gái lựa đồ cho mỗi khi dẫn cậu theo mua áo, thích đứng im để cậu xoay trước xoay sau, thích cậu bảo vào thử cái này cái nọ. Nếu cậu thấy tớ đẹp, thì đúng là tớ đẹp rồi, phải không?
 
Có thể là vì cậu rất hay hờn giận tớ. Hai đứa mà tranh luận về điều gì thế nào cũng kết thúc bằng chiến tranh. Nhưng giận thì giận, tớ vẫn rất ấm lòng khi cậu dặn dò mặc áo ấm và ngủ sớm ngày mai thi, mặc dù mặt mũi vẫn “ngầu “ và lời lẽ vẫn lạnh tanh.
 
Rất biết ơn vì cả những lúc như vậy cậu vẫn nghĩ về cho tớ.
 
Có thể là vì cậu lúc nào cũng…đặt tên tất cả mọi thứ, mọi đồ vật trong phòng tớ. Cậu thích gọi con Ki nhà tớ là… Cá, thích gọi cái gối ôm của tớ là Xúc Xích và đôi giày của tớ là Múp. Tớ phản đối những cái tên kì quặc đó, nhưng vẫn quen miệng gọi mỗi khi tớ nghĩ về cô bạn bé nhỏ mà tớ thương yêu.
 
Cũng có thể là vì tớ rất cần một người chăm sóc, tớ quen việc có cậu mỗi ngày, và tớ cũng cần có ai đó để tớ yêu thương.
 
Cậu đã từng rất hiểu những gì tớ nói, vậy thì… hiểu luôn cả những gì tớ chưa dám nói thành lời nhé, được không?
 
Theo Mực Tím

MERRY CHRISMAST!!!!!

Lại mùa Giáng sinh nữa lại về, nhưng nó cũng đoán trước được cái chán của năm nay. khác hẳn những năm trước năm nay nó phải alone thui.Vì chẳng có khó tính quá nên chẳng có nữa nào chịu nó cả. hjx hjx.
 
THỬ XEM NÀO!!???

cau chuyen giang sinh_tinh yeu



Quà giáng sinh
O-Henry



Một đồng tám mươi bảy xu ,đúng như vậy.Hàng ngày, cô cố gắng tiêu thật ít tiền khi đi chợ. Cô đi loanh quanh tìm mua thứ thịt và rau rẻ nhất cho bữa ăn hàng ngày,ngay cả lúc cảm thấy hết sức mệt mỏi cô vẫn cố tìm kiếm. Tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.

Della đếm lại số tiền ít ỏi một lần nữa.Không hề có sự nhằm lẫn,chỉ có một đồng tám mươi bảy xu ,và ngày mai sẽ là lễ giáng sinh.

Cô sẽ không thể làm gì hơn, chỉ còn cách ngồi xuống và khóc mà thôi.ở đó, trong một căn phòng nhỏ, tồi tàn, cô đang nức nở.

Della sống trong căn phòng nhỏ nghèo nàn này với chồng của cô, James Dillingham Young, ở thành phố NEW YORK.

Họ có một phòng ngủ, một phòng tắm và một nhà bếp. James Dillingham Young may mắn hơn cô vì anh ấy có việc làm. Tuy vậy đó không phải là một công việc kiếm được nhiều tiền. Tiền thuê căn phòng này chiếm gần hết lương của anh ấy. Della đã cố gắng rất nhiều để tìm một công việc nhưng vận may đã không mỉm cười với cô. Tuy nhiên, cô rất hạnh phúc khi ôm 'Jim', James Dillingham Young, trong tay mỗi khi anh trở về.

Della đã ngừng khóc.Cô lau khô mặt rồi đứng nhìn một chú mèo xám trên bức tường đồng màu với nó bên cạnh con đường tối ngoài cửa sổ.

Ngày mai là Noel và cô chỉ còn một đồng tám mươi bảy xu để mua cho Jim, Jim của cô, một món qùa.Cô muốn mua một món quà thật sự có ý nghĩa ,một thứ có thể biểu hiện được tất cả tình yêu cô dành cho anh.

Della chợt xoay người chạy đến bên chiếc gương treo trên tuờng. Mắt cô sáng lên.

Cho đến bây giờ, gia đình James Dillingham Young chỉ có hai vật quí giá nhất.Một thứ là chiếc đồng hồ vàng của Jim. Chiếc đồng hồ này trước đây thuộc sở hữu của cha anh ta và trước nữa là ông nội anh ta. Thứ còn lại là mái tóc của Della.

Della thả nhanh mái tóc dài óng mượt xuống lưng. Thật tuyệt đẹp, không khác nào như một chiếc áo khoác đang choàng qua người cô. Della cuộn tóc lên lại.Cô đứng lặng đi rồi thút thít một lát.

Della buớc chậm rãi qua các cửa hàng dọc hai bên đường rồi dừng lại trước bảng hiệu 'Madame Eloise'.Tiếp cô là một phụ nữ mập mạp,bà ta chẳng có một chút vẻ 'Eloise' nào cả.

Della cất tiếng hỏi: 'bà mua tóc tôi không?'

'Tôi chuyên mua tóc mà', bà ta đáp và bảo: 'hãy bỏ nón ra cho tôi xem tóc của cô đi'

Suối tóc nâu đẹp tụyệt vời buông xuống.
'Hai mươi đồng' bà ta định giá, bàn tay nâng niu mái tóc óng ả.

'Hãy cắt nhanh đi! và đưa tiền cho tôi' Della nói.
Hai giờ tiếp theo trôi qua nhanh chóng. Cô tìm mua quà cho Jim trong các cửa hiệu trong niềm vui khôn tả. Cuối cùng cô cũng chọn được một thứ.Đó là môt sợi dây đồng hồ bằng vàng. Jim rất quí chiếc đồng hồ của mình nhưng rất tiếc là nó không có dây. Khi Della trông thấy sợi dây này cô biết rằng nó phải là của anh và cô phải mua nó.

Cô trả hai mươi mốt đồng để mua và vội vã trở về nhà với tám mươi bảy xu còn lại.

Đến nhà, Della ngắm mái tóc cực ngắn của mình trong gương và nghĩ thầm: 'mình có thể làm gì với nó đây?'. Nửa giờ tiếp theo cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ. Xong Della lại ngắm nghía mình trong gương lần nữa. Tóc của cô bây giờ tòan những sợi quăn quăn khắp đầu. 'Chúa ơi, mình trông như một con bé nữ sinh ấy!'. Cô tự nhủ :'Jim sẽ nói gì khi thấy mình như thế này?'

Bảy giờ tối, bữa ăn đuợc chuẩn bị gần xong. Della hồi hộp chờ đợi, hy vọng rằng mình vẫn còn xinh đẹp trong mắt Jim.

Thế rồi cửa mở, Jim bước vào. Anh ấy trông rất gầy và cần có một cát áo khoác mới.Jim nhìn chằm chằm vào Della. Cô không thể hiểu được anh đang nghĩ gì, cô sợ. Anh ta không giận dữ, cũng chẳng ngạc nhiên.Anh đứng đó, nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ. Della chạy đến bên Jim òa khóc: 'Đừng nhìn em như thế ,anh yêu. Em bán tóc chỉ để mua cho anh một món quà. Tóc sẽ dài ra mà. Em phải bán nó thôi, Jim à. Hãy nói 'giáng sinh vui vẻ', em có một món quà rất hay cho anh này!'

'Em đã cắt mất tóc rồi à?' Jim hỏi

'Đúng thế, em đã cắt và bán rồi, vì vậy mà anh không còn yêu em nữa ư? em vẫn là em mà!' Della nói.

Jim nhìn quanh rồi hỏi lại như một kẻ ngớ ngẩn: 'em nói là em đã bán tóc à?'

'Đúng, em đã nói vậy, vì em yêu anh! Chúng ta có thể ăn tối được chưa, Jim?'

Chợt Jim vòng tay ôm lấy Della và rút từ túi áo ra một vật gì đấy đặt lên bàn. Anh nói: 'anh yêu em, Della, dù cho tóc em ngắn hay dài. Hãy mở cái này ra em, sẽ hiểu tại sao khi nãy anh sững sờ đến vậy.'

Della xé bỏ lớp giấy bọc ngoài và kêu lên sung suớng, liền sau đó những giọt nước mắt hạnh phúc rơi xuống.Trong đó là một bộ kẹp tóc, những chiếc kẹp dành cho mái tóc óng ả của Della. Cô đã mơ ước có đuợc nó khi trông thấy lần đầu tiên qua cửa kính một gian hàng. Những cái kẹp rất đẹp và rất đắt tiền. Bây giờ chúng đã thuộc về cô nhưng tóc cô thì không còn đủ dài để kẹp nữa!

Della nâng niu món quà ,mắt tràn đầy hạnh phúc. 'Tóc em sẽ chóng dài ra thôi Jim', nói xong cô chợt nhớ đến dây đồng hồ vàng định tặng cho Jim và chạy đi lấy.

'Đẹp không anh? em đã tìm kiếm khắp nơi đấy, giờ thì anh sẽ phải thích thú nhìn ngắm nó hàng trăm lần mỗi ngày thôi. Nhanh lên, đưa nó cho em, Jim, hãy nhìn nó với sợi dây mới này'

Nhưng Jim không làm theo lời Della.Anh ngồi xuống vòng tay ra sau đầu mỉm cuời nói:'Della,hãy cất những món quà này đi. Chúng thật đáng yêu.Em biết không, anh đã bán chiếc đồng hồ để mua kẹp cho em. Giờ thì chúng ta có thể bắt đầu bữa tối được rồi em yêu'

...đó là một câu chuyện cảm động về tình yêu của hai bạn trẻ đã hết lòng yêu nhau.
- O Henry



 suu tam


Một tình yêu không nói


 
Năm học lớp 10.
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm học lớp 11.

Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng xem bộ phim của Drew Barrymore và ăn ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Năm cuối cấp.
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Ngày tốt nghiệp.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Vài năm sau.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : "Tôi hứa" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : "Anh đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.

Lễ tang.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : "Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.

Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"

Tâm sự T!nh Yeu

Tình yêu là một tặng vật quý giá của cuộc sống đã ban tặng cho mỗi chúng ta, ít nhất một lần trong đời con tim chúng ta bỗng nhiên đập sai nhịp vì một bóng hình ai đó. Một khi bị mũi tên của thần tình yêu bắn trúng, bạn sẽ trở thành một con người hoàn toàn khác hẳn, bạn sẽ phát hiện ra rằng thì ra mình cũng là một thi sĩ. Tình yêu sẽ biến những cái không thể thành có thể, sẽ làm cho mọi vật xung quanh trở nên đáng yêu quá đỗi hoặc cũng có thể làm bạn căm ghét tất cả mọi thứ, nhưng dù sao đi nữa tình yêu cũng sẽ để lại trong bạn một cảm xúc rất khó phai, có thể theo bạn suốt cả một đời. Vậy thì tại sao bạn lại ko viết ra những cảm xúc, suy nghĩ của bạn về tình yêu của chính mình nhỉ? Hãy nhắm mắt lại và nghĩ đến một ai đó, nghĩ về những cảm xúc đầu tiên mà người ấy đã mang lại cho bạn, nghĩ về những khoảng thời gian, kỷ niệm đã chia sẻ với nhau, nghĩ về tất cả những hạnh phúc, mất mát, đau thương mà tình yêu đã để lại và hãy viết ra những suy nghĩ ấy. Sau đó bạn sẽ thật ngạc nhiên khi nhận ra rằng sao mình có thể viết hay như thế? Lý do thật đơn giản vì đó chính là những cảm xúc rất thật sự, rất tự nhiên của bạn. Nào, còn chần chừ gì nữa, hãy nhắm mắt lại và xem tên người nào xuất hiện trong đầu bạn đầu tiên và bắt đầu viết về người ấy nào .kakaka


Chỉ cần thời gian một phút thì bạn đã có thể cảm thấy thích một người. Một giờ để mà thương một người. Một ngày để mà yêu một người. Nhưng mà bạn sẽ mất cả đời để quên một người. Chính vì thế mong bạn đừng bao giờ yêu một người chỉ vì bề ngoài diện mạo đẹp đẽ của họ, bởi cái đẹp đó rất dễ bị phai tàn. Và đừng bao giờ yêu người ta chỉ vì tiền tài danh vọng, bởi những cái đó đều dễ tan theo mây khói. Hãy chọn người có thể mang lại được nụ cười trên môi của bạn. Hãy chọn người luôn mong muốn những thứ tốt đẹp nhất sẽ đến với bạn và sẵn sàng để sự vui vẻ của bạn trên hết mọi thứ; trên cả sự vui vẻ của chính mình. Hãy chọn người mà bạn có thể cùng tâm sự, chia sẻ niềm vui với nỗi buồn, sẵn sàng ôm bạn vào lòng và hoàn toàn hiểu rõ tất cả về bạn. Hãy chọn người chịu bỏ hết tất cả thời gian quý báu của họ để đến với bạn và không bao giờ đòi hỏi bất cứ điều gì, ngoại trừ được nghe lời nói dịu dàng của bạn và làm một nơi nương tựa tốt nhất khi bạn cần đến.  Tình yêu bắt đầu từ một nụ cười, chớm nở bằng một cái hôn và cảm nhận được từ những cái ôm ấp dịu dàng. Một tình yêu thật sự không thể xây dựng từ những mâu thuẫn đổ vỡ của quá khứ mà phải bằng những gì trong sáng ở tương lai Bạn sẽ cảm thấy rất đau khi bạn thât sự thương yêu một người mà người ấy lại không yêu bạn. Nhưng cái ấy còn chưa đau bằng nếu bạn thật sự thương yêu một người nhưng lại không có can đảm để nói cho người đó biết. Sẽ không có một ai có thể biết trước được “người bạn trăm năm” của mình sẽ là người như thế nào? Có thể bạn đã gặp được người đó, nhưng sự rụt rè nhút nhát không dám nói của bạn sẽ làm bạn mất đi cái người lý tưởng đó. Nhỡ đâu, người đó cũng có những tình cảm như bạn nhưng còn đang chờ đợi bạn ngỏ lời thì sao. Đó sẽ là điều đau khổ nhất nếu xảy ra trong đời bạn. Cuối cùng, hãy yêu quý những gì bạn đang có và đừng nên vì những giận hờn nhỏ nhặt nàp để rồi dẫn đến cuộc chia tay không nguyên cớ. Hãy thương yêu và tôn trọng lẫn nhau vì trong đời người, tình yêu có khi chỉ đến có 1 lần mà thôi. Đừng tìm kiếm Tình yêu, hãy để Tình yêu tìm ra bạn. Chính vì thế mà người ta mới nói “ngã vào tình yêu “. Bạn không thể tự buộc mình ngã được, chỉ đơn giản là bạn bị ngã thôi. Yêu là mạo hiểm vì có thể bị từ chối. Nhưng không mạo hiểm thì đã là thất bại rồi vì trong cuộc sống điều nguy hiểm nhất là không thử thách điều gì . Thử thách trong tình yêu chính là bạn yêu mà có thể không được đáp trả. Làm thế nào để định nghĩa Tình yêu: vấp ngã nhưng không suy sụp, kiên định nhưng không cố chấp, chia sẻ và công bằng, đồng cảm và không đòi hỏi, tổn thương nhưng đừng bao giờ giữ lại nỗi đau. Tình yêu là con dao. Nó đâm nát con tim hay có khi nó khắc sâu vào tim ta những vết khắc diệu kỳ và sẽ theo ta đến cuối đời.

Cuoc doi anh SV







Am_____________C_____________Am___________________Am Cuộc đời anh sinh viên, túng tiền chỉ vì tình, người yêu nó đòi hỏi nhiều __________ Dm _______________Am__________________ E7 Không có cho em nên anh đành hẹn khất, hẹn rằng năm năm nữa là anh ______Am sẽ có tiền Học hành chi nơi đây suốt ngày chỉ rược chè, lại thêm cái bệnh ngủ ngày Đến lúc đi thi anh phao bài ra giấy, làm phao đút túi quần Ở nhà cha biên thư gắng học hành thành tài rồi sau có việc mà làm, cố gắng lên con, không đua đòi chúng nó học hành tuy gian khó rồi sau có việc làm Chiều chiều đi ăn cơm sáu thằng ngồi một bàn dành nhau miếng thịt mỏng tèo, cơm cháy cơm khê lắm khi còn cơm nát mà con vẫn chén hết vì thương ba má nghèo. Học hành sau 5 năm trên tay một mảnh bằng ngờ đâu là mảnh bằng thừa, không có phong bao không ai nhận con hết, cuộc đời sao chua xót, tiền ơi hỡi là tiền. Trở lại quê yêu xưa nhưng không gặp được nàng hỏi ra bố nàng bảo rằng nó đếch yêu anh, nó yêu thằng cha khác, hỏi vì sao thế bác, vì cha nó lắm tiền. Tìm việc anh lang thang,may gặp được thằng bạn, ngày xưa nó ở cùng phòng, nó cưỡi Spacy đưa anh về nhà nó bảo rắng sau hôm đó là anh có việc làm Cuộc đời thật chớ trêu,, khi gặp vợ thằng này thì ra đó lại là nàng, béo tốt hơn xưa không đen gầy như trước và từ sau hôm đó là anh mất việc làm. Từ ngày em sang ngang, lấy được thằng chông giàu, là em thích ở nhà lầu, cơm tám chim quay em ăn ngày ba bữa còn anh thì đỏi rách mì tôm suốt cả ngày. Gặp lại em yêu xưa thấy cuộc đời thật buồn người ta sống chỉ vì tiền, anh quyết đi buôn mong cuộc đời đổi khác, ngờ đâu quân gian ác lưa anh lấy hết tiền Một chiều ra sân ga trấn lột một thằng già ngờ đâu nó là bụi đời nó rút dao ra cho anh vài ba nhát cuộc đời anh tan nát giờ đây biết làm gì Rời tù sau 5 năm mắt mù qùe một giò lại thêm cái sẹo ở đầu,đói rách bơ vơ, gục bên bờ Hoàn Kiếm và thần Kim Quy đến bảo anh hãy đánh đề. Tỉnh dậy sau cơn mê, ngỡ mình được phù hộ lòng anh thấy thât rộn ràng, bởi thế cho nên anh đem giầy đi bán và làm con điện toán ngờ đâu trúng số liền Cuộc đời anh lên tiên lấy được người vợ hiền, cùng anh trang trải nợ nầm, sắm cái Dylan anh đi làm giầu có cuộc đời anh thế đó tự như giấc mơ hồng

giai tri tj di nao(^_^)

Lúc bé , nghỉ học là chuyện lạ. Lớn lên mới biết, chuyện lạ là đi học...
Lúc bé, tưởng đến trường là phải học. Lớn lên mới biết, đến trường còn được ... ngủ .
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé, tưởng gặp lại thầy cô là ở nhà. Lớn lên mới biết, còn có thể gặp lại thầy cô ở trường nhiều lần...
Lúc bé , tưởng điểm 10 mới là giỏi. Lớn lên mới biết, chỉ 5 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé, tưởng càng học càng giỏi. Lớn lên mới biết, càng học càng ngu đi ...

--------------------------------------

Có bạn gái xấu là bất tài. Có bạn gái đẹp là bất an. Có bạn gái giỏi hơn là bất xứng. Có bạn gái dốt là bất hủ. Có bạn gái dữ là bất hạnh. Bị bạn gái chê là bất lực. Bị bạn gái ghen là bất bình. Đánh bạn gái là bất nhân. Lén bạn gái đi uống bia ôm là bất trung. Vì bạn gái bỏ bạn là bất nghĩa. Vì bạn bỏ bạn gái là bất tin. Tin bạn mà mất bạn gái là bất cẩn. Bạn gái giận chỉ uống nước trừ cơm là bất bạo động. Bạn gái đánh mà ko chạy là bất túc. Lời bạn gái dạy là bất tử. Cãi lời bạn gái là bất kính


---------------------------------

Trong quán nhậu, một thực khách gọi bồi bàn: "Này! Cho anh thêm hai đĩa thịt dê nhé!". Cùng lúc đó, một ông khách mới vào quán gọi: Cho tôi hai đĩa thịt chó! Anh bồi hướng vào bếp la lớn: Hai dê ăn thêm, hai chó mới vào!!!

Theo tiến sỹ kinh tế học Robert Bảo (Nobel kinh tế năm 2007) thì: "Chiều cao cơ thể trong tư thế làm việc tỷ lệ nghịch với mức lương mà họ nhận được" Ví dụ: - Anh công nhân đứng máy làm việc, lương: 200 USD/Tháng - Anh chuyên viên IT ngồi làm việc trên máy tính: lương 400 USD/Tháng - Người mẫu Yến Vy, Nằm làm việc: lương 1000 USD/đêm

Bộ Luật Tình Yêu Điều 9 : "Nếu ai vô tình hoặc cố tình gây thương nhớ cho người khác, để lại hậu quả làm tan nát trái tim người đó, thì phải chịu hình phạt chung sống trọn đời với người đó". <== nhí nhảnh ớn

----------------------------------
Cô gái hoi chàng trai: "Anh có ĐTDĐ nap truot ko?" - "ko em àh","anh có xe hơi BMW ko?" - "rất tiếc anh ko có", "anh có mặc đồ của Gucci ko?" - "ko luôn em ạh","anh có biệt thự 3 tầng ko?" - "em ơi anh ko có",Thế là nàng ra đi ko nói lời từ biệt,anh chàng kia về kể với bố,bố anh bối rối"Con có thể bán cái Lamborghini Gallardo [93k Euro] để mua 2 cái BMW,bán cái PDA O2 để mua D500,thay đồ của Piere Cardin bằng đồ Gucci rẻ tiền,nhưng mà bắt bố đập bỏ 5 tầng của tòa nhà này thì hơi quá"

-----------------------
Câu chuyện nói về 1 cuộc thi bắn cung giữa 3 thí sinh: - Thí sinh 1 : Đặt 1 quả táo lên đầu 1 cô người mẫu, cầm cung, đi ra xa 50m, giương cung, BẰN. Sau đó nhìn khán giả cười và nói: "I'm SinBad", khán giả vỗ tay nồng nhiệt. - Thí sinh 2: Đặt 1 chanh lên đầu 1 cô người mẫu, cầm cung, đi ra xa 80m, giương cung 45 độ, canh gió, BẰN. Sau đó nhìn khán giả cười và nói: "I'm RobinHood", khán giả vỗ tay khâm phục, tán thưởng. - Thí sinh 3 (người Việt Nam): Đặt 1 NHO lên đầu 1 cô người mẫu, cầm cung, đi ra xa 150m, giương cung 12 độ, BẰN. Sau đó nhìn khán giả cười và nói 1 cách hồn nhiên: "I'm sorry"

------------------------

Thầy giáo bước vào lớp. Quần áo xộc xệch. Mặt hằm hằm. Cả lớp lo lắng. Vào cửa lớp, thầy rút chiếc dép phải ném bay vù xuống góc trái cuối lớp. Cả lớp sợ. Thầy rút tiếp chiếc dép trái ra ném. Dép bay vèo xuống góc phải của lớp. Cả lớp run. Tiến lại gần bảng, thầy hỏi: - Thế nào, các cô, các cậu có sợ không, hả? - Thưa thầy... sợ, sợ lắm ạ.- Cả lớp đồng thanh. - Thế vẫn chưa sợ bằng đại chiến thế giới lần thứ hai. Các em lấy bút, vở ra học bài mới:"Đại chiến TG lần thứ Hai" <== thầy giáo Pro

---------------------------

Một cô gái mặc đồ tắm hai mảnh xuống hồ. Do vận động quá mạnh, mảnh dưới của cô tuột ra. Hoảng hồn, cô gái vội vơ một tấm biển đặt cạnh hồ che và định chạy vào trong. Nhưng khi cô cầm tấm biển, mọi người đều cười! Cô nhìn xuống tấm biển thì thấy dòng chữ:" Trơn trợt, cấm đùa giỡn!". Cô vội thay tấm biển khác. Trớ trêu thay! Mọi người càng cười lớn hơn. Lần này, tấm biển ghi:" Khu vực dành riêng cho nam giới". Mặt đỏ ửng, cô đổi tấm biển lần nữa. Tới lúc này, mọi người nhìn cô bằng ánh mắt kinh hãi. Cô thấy ngạc nhiên nên nhìn vào tấm biển. Trên tấm biển ghi:" Chỗ này sâu 1m8".! ==> hahaha

---------------------------

Hai cụ già tổ chức ăn mừng 50 năm ngày cưới ở nhà hàng. Xong tiệc, cụ bà thấy cụ ông chảy nước mắt. Bà cảm động lắm và hỏi: - Chắc ông hạnh phúc vì thời gian tuyệt vời chúng ta đã có 50 năm qua phải không? Cụ ông không trả lời và suy nghĩ xa xăm. Đoạn ông trả lời: - 50 năm trước, cha của bà gí súng vào tôi và dọa bỏ tù tôi 50 năm nếu tôi không cưới bà. Phải chi hồi trước tôi can đảm một chút thì lẽ ra ngày mai là tôi mãn hạn tù rồi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thầy giáo hỏi : Số điện thoại nhà con là bao nhiêu?

Trò trả lời: 19001772 - nhấn phím 1 để gặp bố con, nhấn phím 2 để gặp mẹ con, nhấn phím 3 để gặp con. Khi gặp bố mẹ con tiếp tục nhấn phím # để thông báo tình hình học tập và bấm số người có cùng kết quả học tập như con. Gặp bất cứ vấn đề gì thầy có thể liên hệ với tổng đài bằng phím 4 để dự đoán xem có bị đuổi học hay không! Bao nhiêu người có cùng dự đoán giống thầy!!!!

Chúc Thầy may mắn!!!

-----------------------------------

Sinh viên năm cuối

Một bộ xương người rời nghĩa địa lang thang ngoài đường thì gặp một bộ xương khác bèn hỏi:

- Cậu chết năm nào vậy?

- Tớ chết đói năm Ất Dậu.

Đang nói chuyện thì có bộ xương nữa đi tới.

- Cậu chết năm nào vậy?

- Tớ chết vì thiên tai.

Ba bộ xương cùng nhau đi tiếp, được một lúc thì gặp bộ xương thứ tư.

- Trời đất! Cậu chết năm nào mà bộ dạng tả tơi vậy?

- Đừng có trù ẻo tôi

- “Bộ xương” kia cáu - tôi đang sống sờ ra đấy.

- Vậy cậu làm nghề gì?

- Sinh viên năm cuối, tôi vừa đi gia sư về!
Ông Việt Nam đụng phải ông người Tây, ông VN (mới biết tiếng Anh): _I’m sorry Ông tây cũng lịch sự: _I’m sorry too Ông VN nghe xong vội vàng: _I’m sorry three Ông Tây nghe thấy lạ quá hỏi: _ What are you sorry for? ông VN làm luôn: _ I’m sorry five. Ông người tây bực mình: _ Oh s..h..i..t!!! Ông VN hết hồn: _ Oh seven!!!

--------------------------

Tại phòng khám, một cậu bé và 1 chàng thanh niên ngồi chờ tới lượt mình. Cậu bé cứ khóc nức nở. - Sao mày lại khóc? - chàng thanh niên hỏi. - Em phải xét nghiệm máu ạ, hu hu. - Trời ạ, có thế mà cũng khóc, xét nghiệm máu thì có sao đâu? - Sao lại không sao, cậu bé sụt sịt đáp,bác sĩ sẽ dùng dao cắt vào tay để xét nghiệm. Nghe vậy, chàng thanh niên tái mặt và khóc rống lên. - Oái, sao anh lại khóc thế? Cậu bé hỏi chàng ta. - Chết tao rồi, tao đến đây để xét nghiệm nước tiểu.

-------------------------

Trai độc thân chưa một lần bỏ dzợ ... Tìm bạn đời để trao đổi dzăn thơ, Nếu hợp nhãn sẽ tiến tới ... hổng chờ. Xin thành thực, đừng làm tui ... đau khổ . Vì ... bởi Tối hôm qua nghe mẹ già than thở "Từng tuổi nầy mà chưa có con dâu Lỡ mai đây khi mỏi gối bạc đầu Không cháu nội thiệt tuổi già quạnh quẽ" Thấy mẹ buồn, lòng anh đau như xé. Nên quyết lòng đi kiếm "ghệ" mau mau. Liều thân trai ở giữa chô’n vàng thau. Mười hai bến nước, trong nhờ, đục .. CHẠY .. Anh giỡn thôi mà, em đừng áy náy. Anh rất ga-lăng, tử tế, đàng hoàng. Hồi xa xưa cũng có lúc đi hoang Giờ tu tỉnh, ăn chay ... nhưng ngủ MẶN!!!

---------------------------

Một người đàn ông lái xe trên đường. Một người phụ nữ cũng lái xe trên đường đó nhưng theo chiều ngược lại. Khi họ vượt qua nhau, người đàn ông mở cửa sổ ô tô và hét lên:"Con lợn!". Người phụ nữ cũng lập tức mở cửa kính ô tô và hét ra: " Đồ đểu cáng!". Họ tiếp tục con đường của mình. Khi người phụ nữ đi qua đoạn rẽ kế tiếp, chị ta đâm phải một con lợn to ở ngay giữa đường và bay thảng xuống địa ngục. Bài học ở đây là: phụ nữ phải "lắng nghe & thấu hiểu" đàn ông

------------------------

Trong 1 chuyến xe trở về cố hương, có 1 vị Cha cố ngồi bên cạnh 1 thiếu nữ yêu kiều. Có thể vô tình hoặc không, chỉ biết răng, sau khi Cha cố đặt tay lên đùi người thiếu nữ thì cô ấy hỏi Cha cố rằng: - Cha có nhớ rằng, trong kinh thánh, trang 98, dòng 13 từ dưới lên nói gì không? Giật cả mình, Cha cố vội rụt tay lại và nói: - Xin lỗi, tôi đang học làm Cha cố. Thực lòng, cha cố cũng chưa biết cái dòng ấy nói về điều gì. Khi về đến nhà, mở kinh thánh thấy ghi rõ:" Con hãy cố lên! Còn chút xíu nữa là đụng đến thiên đường rồi đấy!" <~ ha ha, con chiên vô đối

------------------------

người bạn bình thường cho rằng tình bạn sẽ kết thúc khi bạn có 1 cuộc tranh cãi. 1 người bạn thật sự sẽ gọi cho bạn sau khi bạn vừa phải chiến đấu. 1 người bạn bình thường luôn mong bạn ở đó vì họ. 1 người bạn thật sự hy vọng luôn ở đó vì bạn. Bạn bình thường đọc mẩu tin này và xóa nó. Bạn thật sự sẽ chuyền nó đi và gửi lại cho bạn. Hãy chuyển tin nhắn này cho tất cả những ai bạn quan tâm...nếu bạn nhận lại được nó nghĩ là không có bắt đầu, cũng như không có kết ....lâu lâu spam cả nhà một cái nè

----------------------------

Hai chàng làm nghề IT gặp nhau. "Cậu biết không, hôm qua tớ gặp một em rất xinh, tóc dài, da trắng, mắt long lanh", một anh kể. "Rồi sao?" "Tớ mời nàng về nhà và nàng đề nghị tớ cởi áo nàng ra". "Cậu cứ đùa". "Tớ kéo váy nàng xuống và đặt nàng lên bàn, cạnh cái laptop mới của tớ". "Cái gì cơ? Cậu lại mua laptop mới à? Hiệu gì thế? Cấu hình ra sao?"

hihihi

hehehe.giai tri ti nao

Quên là sẽ nhớ

Quên là sẽ nhớ... cố nhớ .. để rồi quên...




Dẫu Biết Rằng Cố Quên Sẽ Là Nhớ ...
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên .....
Nhưng cố nhớ lại càng không thể quên .......

Có ai đó nói rằng, khi quay ngược trái tim mình lên, trái tim sẽ có hình ngọn lửa. Có phải đó là ngọn lửa của tình yêu thương, của tình người ấm áp? Ngọn lửa ấm áp cho tình yêu đi đến phút sống cuối cùng....
Có một người đã từng nói với tôi rằng :" Người ta khóc vì muốn nhớ nhưng người ta cũng khóc vì muốn quên ... Nhưng hy vọng bạn sẽ khóc vì muốn nhớ nhiều hơn là khóc vì muốn quên....."
Để xoá bỏ kí ức về một người thật khó ...Một có thể quên đi 1 cái tên rất dễ
dàng và nhanh... Chỉ cần 1 tháng... 1 tuần ... 1 ngày ... hay thậm chí là chỉ trong 1 giờ... Nhưng để quên ... để xoá đi những
ký ức về một người nào đó có một vị trí quan trọng với bạn thì bạn cần rất rất nhiều thời gian hơn thế ... và cũng có thể trong suốt cuộc đời này - bạn cũng không thể nào xoá đi được những hình ảnh - những ký ức về người đó trong tâm trí - trong trái tim vốn đã đập sai nhịp của bạn ... có lẽ bởi nó đã là 1 phần trong bạn.. mà thiếu mất nó dường như bạn sẽ không thể sống tiếp được - Rất có thể bạn sẽ không bao giờ có đủ can đảm - có đủ sự tự tin cần thiết để xoá bỏ nó bởi khi làm vậy bạn sẽ đau - sẽ cảm thấy như mình vừa đánh mất một thứ gì đó rất thiêng liêng mà có lẽ trong suốt quãng đời còn lại... bạn sẽ không...không bao giờ tìm lại được ký ức đó... "Bạn có thể có những ký ức mới... ký ức là do con người tạo ra" - Một ai đó đã nói với tôi như thế....
Tôi muốn quên... nhưng tôi càng muốn quên thì trái tim tôi lại bắt tôi càng phải nhớ ...
Có người từng nói với tôi trái đất thật nhỏ bé , nhưng họ đâu biết được rằng trong trái đất nhỏ bé ấy...
có biết bao nhiêu , điều kì diệu to lớn , có những người suốt cuộc đời mãi đi tìm , nhưng họ đâu biết rằng có những điều kì diệu ko ai cho ta cả , mà chính ta tạo ra , giống như tự tạo ra hạnh phúc cho chính bản thân mình. Và điều kì diệu sẽ tự tìm đến với ta , đến với những ai khi họ vẫn mãi hi vọng , luôn có niềm tin , và nó sẽ đến với những ai ít trông chờ nhất , mong người đời hiểu đựoc điều tôi nói.

Tôi muốn quên... nhưng tôi càng muốn quên thì trái tim tôi lại bắt tôi càng phải nhớ ...
thời gian cứ mãi trôi qua 1 cách lặng lẽ . Thế gian ngày lại ngày có biết bao đôi nhân tình mới.
Tôi muốn vứt bỏ đi tất cả , để có thể bắt đầu lại từ đầu...
nhưng...
Tôi ko làm được .... 
Sống là không thể yếu đuối!nhìn lại ngày hôm qua để đi tiếp ngày hôm nay và vững tin vào ngày mai!!!!!!!! Có lẽ phải làm theo câu nói của người đời.
ừh thì tôi sẽ quên. Quên đi quên đi 1 tình yêu.

Kiếp sau nếu lại làm chồng của em...

Mot cau chuyen ma minh rat cam dong , nen mun share cung cac ban ne

Kiếp sau nếu lại làm chồng của em...



Cô vốn không bị điên. Năm đó cô 23 tuổi, rất trẻ. Người ta nói nhan sắc cô vào loại bình thường. Năm đó cô đem lòng yêu anh. Anh 23 tuổi, có chút danh tiếng, rất tài hoa và là người tình lý tưởng của rất nhiều cô gái trẻ.
 


Cô vừa hay làm việc cùng cơ quan với anh. Giờ nghỉ trưa, đồng nghiệp thích chơi bài, nhưng cô thì không. Tuy vậy, cô vẫn ngồi giữ chỗ, chờ anh ăn cơm xong sẽ nhường lại cho anh.
 
Anh chưa từng để ý đến cô, giữa anh và cô không hề có  một sự ràng buộc nào. Cô là một cô gái tốt bụng và biết quan tâm đến người khác, nhưng lại rất ít cười. Cô chỉ cười khi ở bên cạnh anh. Mặc dù anh không quan tâm đến cô, nhưng cô vẫn yêu anh tha thiết.

Buổi tối hôm đó, cô hẹn anh cùng đi tản bộ, và rồi thẹn thùng cô nói lời yêu anh. Anh vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh anh tìm ra cách để khéo léo từ chối. Anh nói với cô rằng người con gái anh yêu không yêu anh, giờ anh không muốn yêu ai khác nữa vì trái tim anh đã chết, anh không thể làm bạn của cô được nữa, mong cô đừng tìm anh.

Cô khóc ròng một đêm. Khi đi làm, cô cũng khóc, đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt lạ lùng, còn anh thì ngồi ngây ra đó không biết làm gì. Những ngày sau đó cô vẫn không ngừng khóc. Anh bắt đầu động lòng, xem ra cô thực sự rất yêu anh. Rồi cũng đến một ngày, anh hẹn cô ra ngoài. Anh nói sẽ thử đến với cô nếu cô không bận tâm đến việc anh chưa thể quên được người con gái cũ. Cô đồng ý, cười rạng rỡ. Cuối cùng anh cũng đã chấp nhận cô.

Tình yêu của anh và cô rất giản đơn, không có những lần hẹn nhau ra ngoài xem phim hay đi ăn. Anh luôn thờ ơ với cô. Những lúc vui nhất, họ thường ngồi dưới chân cầu bên cạnh bờ sông. Anh sống trong một căn hộ độc thân. Cô thường đến đó giặt quần áo giúp anh. Anh bị ốm cô quan tâm chăm sóc anh. Anh quên mất ngày sinh nhật cô, cô không trách anh. Đến sinh nhật anh, cô tặng anh một chiếc cà vạt thật đẹp và không quên tạo cho anh một bữa tiệc sinh nhật thật lãng mạn.

Một năm sau đó, hai người kết hôn. Mọi việc trong gia đình cô đều lo liệu chu đáo. Anh đi làm về có cơm ngon canh ngọt, xem ti vi xong có nước nóng để tắm, quần áo của anh cũng được cô giặt sạch sẽ. Anh có thể chuyên tâm vào sự nghiệp. Năm đó anh được thăng chức giám đốc, còn cô thì gầy đi nhiều. Hai năm sau cô có thai. Khi bụng to dần, việc cúi người ngồi xuống đối với cô khá khó khăn. Nhưng ngày nào cô cũng chăm chỉ giặt quần áo. Mọi việc trong gia đình vẫn do cô lo liệu. Một tháng sau, cô trở dạ. Bác sĩ trẩn đoán cô khó đẻ do vị trí thai nhi quá cao, phải mổ đẻ. Vì con, cô chấp chận, bé gái sinh ra nặng 3 cân. Ba mẹ anh muốn bế cháu, nhưng khi cháu là một bé gái thì không thèm đến thăm cô nữa. Những tháng nằm cữ, cô không có ai chăm sóc, người thân bên ngoại lại ở quá xa, mỗi tháng chỉ đến thăm được một lần và mỗi lần mang theo được một ít đồ tẩm bổ. Buổi tối, bé hay quấy, một mình cô phải thay tã, cho bé uống sữa. Anh không chăm sóc cô. Chưa hết cữ, hông cô bắt đầu đau nhức.

Bé rất xinh và đáng yêu. Cô âm thầm dõi theo sự lớn khôn của con, lòng ngập tràn hạnh phúc. Mặc dù sự thờ ơ của anh làm cô đau lòng, nhưng cô vẫn yêu anh. Cũng có những lúc cô trách anh, nhưng sau đó cô lại tha thứ cho anh. Có lẽ anh mãi mãi không biết quý trọng những thứ mình đang có, bởi vì trong quãng thời gian đó, anh luôn thờ ơ đối với sự tồn tại của cô.

Cô nhìn con lớn lên từng ngày, con những tiếng đầu tiên con bé gọi mẹ. Cứ như thế, thấm thoắt, bé đã lên năm tuổi. Trong một lần cô đưa bé đi chơi công viên, chiếc xe buýt chở hai mẹ con gặp tai nạn, cô bị ngất đi sau cú va chạm. Khi tỉnh lại mặt cô đầy máu, nhưng cô không hề để ý đến vết thương của mình mà nhìn xung quanh để tìm con. Bé bị thương rất nặng, khi đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói bé đã ngừng thở. Cô ngất lịm, đến khi tỉnh lại, miệng không ngừng gọi tên con. Anh ngồi bên nhẹ nhàng an ủi cô mà lòng xót xa vô hạn. Cô lại khóc ngất đi.

Đến lần thứ ba cô tình lại thì luôn miệng lẩm bẩm một mình. Bác sĩ nói cô đã bị điên…

Anh từ chức và tìm một công việc theo giờ để có thời gian chăm sóc cô. Những lúc anh đi làm đành nhờ hàng xóm. Cô vẫn lẩm bẩm gọi tên con hay ôm gối cười ngây dại. Thấy đứa trẻ nào cô cũng đuổi theo và gọi đó là con mình. Anh chỉ còn cách khóa cô ở trong nhà. Cô lúc thì cười, lúc lại khóc nhưng khi nhìn thấy ảnh con cô lập tức bình tĩnh lại, lấy tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt trên ảnh. Ánh mắt sáng lên nét hiền từ.

Thời gian dần trôi. Có  những lúc nửa đêm, cô đột nhiên gọi tên con. Mọi người trong xóm đều biết đến người vợ điên, có người cảm thông, có người thương hại, có người lại xem đó như là trò đùa. Đáng nhẽ anh sẽ có một tiền đồ sáng lạn nhưng chính vì người vợ điên mà anh mất tất cả. Anh hận cô. Anh bắt đầu nghiện thuốc lá và rượu, ngày nào cũng say mềm, tính khí trở nên nóng nảy.

Cô lờ mờ  nhận ra sự thay đổi của anh. Anh hút rất nhiều thuốc. Nhân lúc anh không để ý, cô giấu thuốc đi. Không thấy thuốc, anh hỏi, cô chỉ cười ngây dại. Anh hằn giọng: “Nếu cô không đưa ra đây tôi sẽ đánh chết cô”. Cô giật mình sợ hãi, thu mình vào góc tường. “Cô có nghe thấy không, mau đưa ra đây”, anh vẫn quát tháo. Cô run rẩy rút điếu thuốc từ gầm giường đưa cho anh, anh giật lấy và lại gắt lên với cô: “Nếu lần sau cô còn giấu thuốc đi tôi sẽ đánh chết cô”.

Cô vẫn có thói quen giặt quần áo mỗi khi anh ra ngoài, thường là lấy quần áo của con ra giặt. Cô vuốt nhẹ quần áo con, ngửi mùi hương trên đó và lại cười ngây dại.

Cô đổ bệnh, bác sĩ bảo cô không sống được bao lâu nữa.

Anh hút thuốc, nhìn chằm chằm vào người vợ đáng thương. Cô vẫn điên như trước, chỉ là giờ đây dễ mệt hơn, quậy một lúc đã lăn ra ngủ. Để cứu cô anh đã bán hết những gì có thể, cuối cùng anh phải bán cả ngôi nhà đang ở.

Cô đau đớn nhìn anh, tay chỉ vào họng mà nói không thành lời. Cô thở khó nhọc, run rẩy nói với anh: “Em rất đau”. Sự đau đớn của cô khiến lòng anh tan nát. Từ trước đến nay anh chưa từng thương yêu cô, nhưng đến hôm nay, anh đã rơi nước mắt. Anh nói với cô, anh không còn cách nào nữa, những gì anh có thể làm được anh đã làm hết rồi… Dường như cô cũng biết mình không thể sống thêm được bao lâu nữa, không còn lấy tay ra hiệu mà gắng gượng thở, nước mắt cứ thế tuôn trào.

Cô ra đi vào sáng ngày hôm sau khi anh còn đang ngủ. Đến lúc anh tỉnh dậy, cô đang nép vào lòng anh, mắt vương lệ. Trên giường đặt lại một bức thư, viết: “Gửi anh yêu”.

Anh vội vàng mở thư, những dòng chữ rõ ràng như in sâu trong mắt anh. Cô đã viết cho anh lúc cô tỉnh lại:

Anh yêu!
 
Em đang khóc khi viết cho anh những dòng chữ này. Em biết mình sắp không qua nổi. Hôm nay, em bỗng dưng tỉnh lại, có lẽ là do sức tàn trỗi dậy, có lẽ là do ông trời thương hại em, cho em cơ hội cuối cùng để nói lời từ biệt với anh. Em vẫn còn nhớ con của chúng ta, nhớ lúc con gọi… Khoảnh khắc đó, anh biết không? Khoảnh khắc đó em đã khóc. Em ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé của con. Tại sao? Tại sao ông trời lại nhẫn tâm với con của chúng ta, nhẫn tâm với em như vậy. Nằm dưới lớp đất đó có lẽ con mình cô đơn lắm vì không có ai chăm sóc. Con đang đợi em. Em phải đến bên con, chăm sóc con.
 
Anh yêu! Cảm  ơn anh vì anh đã mang đến cho em một gia đình, một đứa con, giúp em hoàn thành thiên chức của một người phụ nữ. Mặc dù anh chưa từng nói với em rằng anh yêu em nhưng em vẫn yêu anh, yêu anh đến cả khi chết đi rồi. Những ngày tháng ở bên anh mặc dù rất đau khổ vì anh chưa từng quan tâm đến em, yêu chiều em, nhưng em vẫn đợi đến ngày anh nói lời yêu em. Giờ em không thể đợi đến ngày đó nữa rồi.
 
Anh yêu! Anh là  người đầu tiên và cũng là  người cuối cùng mà em yêu. Khi em rời xa thế giới này, anh sẽ là người đàn ông duy nhất của em.
 
Anh yêu! Cảm  ơn anh vì tất cả, em đã khiến anh phải vất vả  rồi. Xin lỗi anh, em phải  đi đây, em không thể  cùng anh đi hết quãng đời còn lại  được nữa.
 
Anh yêu! Em hôn anh lần cuối. Đó là nụ hôn nồng thắm và vĩnh hằng. Hãy để những giọt nước mắt đau khổ suốt bao năm qua tuôn trào trong giờ phút này. Em đi đây. Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc con thật tốt.
 
Mãi mãi yêu anh!

Anh khóc. Lần đầu tiên trong cuộc đời anh biết thế nào là đau khổ tột cùng. Anh ôm chặt cô trong lòng, nhớ lại những khổ đau mà cùng từng phải chịu đựng, nhớ lại những điều tốt đẹp về cô. Từng giọt nước mắt anh rơi xuống khuôn mặt nhợt nhạt gầy gò của cô.
Anh để cô nằm bên cạnh con. Quỳ trước mộ cô, hai mắt anh mọng nước, ôm lấy mộ, anh thì thầm: “Em yêu! Em biết không? Cho đến tận hôm nay anh mới biết anh yêu em đến nhường nào. Anh yêu em, thật đấy, rất yêu em. Trước đây anh không tốt với em, giờ nghĩ lại anh thấy mình thật đáng hổ thẹn. Kiếp này anh nợ em, kiếp sau mong được đền đáp. Em yêu, anh yêu em, em có nghe thấy không?” Anh gục đầu lên mộ cô khóc nức nở. Nhưng cô mãi mãi không thể nghe thấy được.
 
Kiếp sau nếu anh lại  được làm chồng của em, anh sẽ chăm sóc em, yêu em suốt đời, được không em?

Copy of Dan Tri

Nhật kí người lính trẻ

Nhật kí người lính trẻ

Mới ngày nào mình còn nhập học trễ, xậy mà giờ đây bọn mình đã thực hiện gần xong năm1 rùi nhỉ (^_^).
(C.Trưởng+C.phó của đại đội10)
(It’s me!!!)
Bất chợt, những mảnh ghép rời rạc đầy màu sắc, những lần buồn buồn lại mở máy tính lên xem, những lúc nghịch ngợm là đó, những tiếng cười là đó, những hò hét là đó, cùng với những lúc trầm lắng…đó là tất cả những ấn tượng đầu tiên của tớ  về lớp mình đấy( Những người chiến sĩ C9E2b_Chiến sĩ của trường Hải Quan)

Chỉ ở học kỳ 1 là bọn chúng mình đã được nhập ngũ rùi nhỉ?Tháng 12_2009
Vậy là bọn  mình đã được khoác màu áo xanh, được đi đều trong hàng quân ngũ, được cùng ăn, cùng ở, cùng bày trò, được yêu đồng đội bằng trái tim người lính…hehe..
Điểm lại quy trình tí nào:
Ngày… tháng… năm…
Buổi sáng ở khu quân sự bắt đầu bằng tiếng thầy trên loa.
“Một hai ba bốn”
“Rèn luyện thân thể” bằng bài tập thể dục buổi sáng.
(Chỉ mới 5h30 mà bị bắt  dậy có một số chị lính thức đâu nổi đâu pải ko nè!! Còn có một số chú lính ngịch ngợm thì trốn hẳn trong phòng ko chịu xuống )trong đó có mình nũa chứ.hihi
Giọng của thầy thì khàn khàn làm mình buồn cười, gần chết lun .hjhj.
Ngày… tháng… năm…
Cứ thế mỗi ngày lên lớp lại có những trò nghịch ngợm mới, hôm thì hí hửng chụp hình khoe nhau bộ áo lính( chưa kể hôm phát áo cũng làm cho C.trưởng+C.phó lộn xộn điên cả  đầu),hôm thì chán ngáy cái môn quân sự cả bọn ngủ tập thể trong lớp, có hôm, một thằng bị thầy bắt lên, thì chẳng mấy chốc 1 hội đồng nhắc bài đã được thành lập thế là mọi chuyện lại ổn cả.hjhj
( Có lẽ nàng ta đang học bài trong giấc mơ chăng???)
Ngày… tháng… năm…
Những buổi tối thì lại càng thú vị hơn nhìu, cả lớp bọn mình xuống sân cỏ chơi đùa thật vui. Những tiếng cười đùa vang lên rộn cả sân ,cùng với những trò đùa tinh nghịch, bọn mình còn chơi cả trò “nói thật” nữa chứ. Trò này làm cho một số đứa bỏ cuộc ko chơi để bảo toàn bí mật của mình chứ ko bị cả lớp nó tam sao thất bản là chết.( làm mình cũng do dự mãi định ko chơi nhưng vì cái sĩ diện Lớp Phó(C.phó) chẳng lẻ lại ko dám chới thì mất mặt chết cho nên làm mình cũng miễn cưỡng chơi) => kết thúc của cuộc chơi” ai yêu ai rùi và ai ghét ai rùi..” thì mình ko kể chắc các bạn cũng nhớ là thế nào rùi nhỉ?kaka
“Tiếng cười tiếng hát át tiếng loa”. Không ai thèm để ý tiếng thầy gọi trên loa “Đã đến giờ đi ngủ, đã đến giờ đi ngủ…”. Cứ muốn thời gian ngừng lại để không phải đứng dậy về phòng.
Ngày… tháng… năm…
Đêm nghe tiếng máy bay vù vù, tiếng ếch nhái kêu ran, và những đồng đội rì rầm trò chuyện.
Mặc kệ “C. trưởng” (trong đó có cả mình nữa nè?)liên tục đập cửa “Ngủ đi”, nằm im giả vờ ngủ, chỉ chờ C.trưởng đi xa là cả bọn lại bật dậy lập lại “hiện trường”. Chỉ với cái đèn pin của cái điện thoại nhỏ bé, và năm bảy đứa vây quanh thành lập “ổ bài bạc”. Phòng bên xúm xít kể chuyện ma,phòng mình thì còn kể chuyện ma cho bọn kon gái ưa điện thoại nữa chứ(Sợ chưa??) có lúc hứng lên rủ nhau hát rống…(đó là những chuyện của tụi kon trai mà mình bik còn hok bik lũ con gái thì seo nhỉ?)  

=>Đồng đội xích lại gần nhau, nhờ những đêm không ngủ như thế!
*Sau đây là một loạt seri ảnh những người lính:
( tuần đầu tiên bọn mình được zề)
(ma ma Trân ngày đầu tiên nhập ngũ)

(bạo lực người lính)

Thế giới sinh viên

Việc bước chân vào nghề quá sớm chưa hẳn là một điều hoàn toàn có lợi cho sinh viên...
Đối với một sinh viên, việc tìm cho mình một nghề nghiệp ổn định khi ra trường là điều ai cũng mong muốn. Tất nhiên, sẽ quá tuyệt vời khi điều đó diễn ra ngay cả khi chúng ta còn ngồi trên giảng đường. Tuy nhiên, việc bước chân vào nghề quá sớm chưa hẳn là một điều hoàn toàn có lợi cho sinh viên. 

1. Ham làm, quên học
Đó là căn bệnh chung của hầu hết các sinh viên bước chân vào nghề quá sớm. Có cơ hội thực tập những kĩ năng nghề nghiệp, cánh cửa tương lai cũng sáng sủa hơn nhờ các mối quan hệ công viêc ngay khi còn là sinh viên và còn có thể kiếm thêm thu nhập…những điều kiện quá hấp dẫn này đã khiến không ít sinh viên nhanh chóng lao theo công việc mà quên mất nhiệm vụ chính của mình là học. Bạn M.T (sinh viên trường X) nổi tiếng khắp trường ngay từ khi còn là sinh viên năm hai với công việc làm người mẫu bài cho các tạp chí tên tuổi hay có mặt trong các bộ ảnh thời trang của các nhà thiết kế nổi tiếng. Tuy nhiên, bạn bè cùng lớp lại chẳng khi nào thấy bóng dáng của T đâu cả vì cô nàng…quá ư bận rộn với công việc của mình. Theo lời của T, dù không tham gia chụp ảnh, cô nàng cũng phải đi uống nước, tham gia những buổi party, hội nhóm…để mở rộng mối quan hệ, phục vụ cho công việc của mình. Nếu không, cô nàng thường “đốt” thời gian tại các spa, thẩm mĩ viện làm đẹp. Chính vì thế, khi được hỏi về việc học, T thở dài ngao ngán “Hầu như mọi hoạt động trong ngày mình đều dành cho công việc hiện tại. Ngay cả việc nghĩ đến thôi cũng rất hiếm khi. Chỉ khi nào có thi cử gì mình mới đọc lướt qua bài vở…photo từ các bạn cùng lớp”. Với cách học “lơ tơ mơ” như vậy, việc thi lại với T chỉ là chuyện thường. “Dù biết như vậy là không ổn nhưng đã lỡ lao chân vào công việc, mình không thể dừng lại được. Đây là một cơ hội tốt mà mình cần nhanh chóng nắm bắt nếu không sẽ uổng phí công sức từ trước đến nay”- T tâm sự.
2. Muốn nhanh chóng chứng tỏ mình
Cũng như T, Q.Dũng (sinh viên năm 3, trường ĐH V) vốn rất năng động và có năng khiếu viết lách nên khi còn là sinh viên, Dũng đã tạo cho mình một nguồn thu nhập ổn định từ việc viết báo, đúng với chuyên ngành mà Dũng đang theo học. Tuy nhiên, khi đã có chút tiếng tăm, Dũng lại càng muốn chứng tỏ mình hơn. Thế là thay vì viết về những đề tài gần gũi với mình, anh chàng chuyển sang chọn những đề tài tầm cỡ. Hậu quả là Dũng gặp thất bại ê chề do thiếu kinh nghiệm nhưng lại háo thắng và đốt cháy giai đoạn. Trường hợp của Q.K (ĐHCT) lại khác. Cô sinh viên có chút tài năng này rất được bạn bè nể phục khi trở thành trợ giảng cho một giảng viên trong trường. Thế nên, cô nàng luôn cho rằng mình có kiến thức sâu rộng và không cần phải học thêm gì nữa (!?). Ngay trong cách đối xử với bạn bè, Q.K cũng tỏ ra ta đây là…giảng viên. Chính vì thế, từ mến phục, bạn bè tỏ ra xem thường cô bạn chỉ mới tạo lập chút thành tích đã kiêu căng và không biết khiêm tốn.
3. Cần trang bị gì khi còn là sinh viên?
Tất nhiên, việc sớm bước chân vào lĩnh vực mình yêu thích sẽ mang đến cho sinh viên cơ hội cọ sát với nghề nghiệp mà mình đã chọn. Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn là sinh viên, việc cần thiết trước mắt là trao dồi kiến thức, rèn luyện kỹ năng. Do đó, chúng ta chỉ nên xem công việc như một cách để thực tập, hoàn thiện hơn những kỹ năng trên lớp chứ không phải là điều mà một sinh viên phải lao theo trong khi việc đó vượt quá khả năng của mình. Điều cần nhất đối với một sinh viên là trang bị đủ những kiến thức chuyên ngành trước khi thật sự đến với một nghề nghiệp nào đó. Chính vì thế, hãy nắm bắt những cơ hội tốt cho nghề nghiệp tương lai của mình nhưng không nên sa đà vào việc làm mà quên mất việc học trước mắt các bạn nhé !

Sinh viên sớm vào nghề...

Sinh viên sớm vào nghề...

Việc bước chân vào nghề quá sớm chưa hẳn là một điều hoàn toàn có lợi cho sinh viên...
Đối với một sinh viên, việc tìm cho mình một nghề nghiệp ổn định khi ra trường là điều ai cũng mong muốn. Tất nhiên, sẽ quá tuyệt vời khi điều đó diễn ra ngay cả khi chúng ta còn ngồi trên giảng đường. Tuy nhiên, việc bước chân vào nghề quá sớm chưa hẳn là một điều hoàn toàn có lợi cho sinh viên. 


1. Ham làm, quên học
Đó là căn bệnh chung của hầu hết các sinh viên bước chân vào nghề quá sớm. Có cơ hội thực tập những kĩ năng nghề nghiệp, cánh cửa tương lai cũng sáng sủa hơn nhờ các mối quan hệ công viêc ngay khi còn là sinh viên và còn có thể kiếm thêm thu nhập…những điều kiện quá hấp dẫn này đã khiến không ít sinh viên nhanh chóng lao theo công việc mà quên mất nhiệm vụ chính của mình là học. Bạn M.T (sinh viên trường X) nổi tiếng khắp trường ngay từ khi còn là sinh viên năm hai với công việc làm người mẫu bài cho các tạp chí tên tuổi hay có mặt trong các bộ ảnh thời trang của các nhà thiết kế nổi tiếng. Tuy nhiên, bạn bè cùng lớp lại chẳng khi nào thấy bóng dáng của T đâu cả vì cô nàng…quá ư bận rộn với công việc của mình. Theo lời của T, dù không tham gia chụp ảnh, cô nàng cũng phải đi uống nước, tham gia những buổi party, hội nhóm…để mở rộng mối quan hệ, phục vụ cho công việc của mình. Nếu không, cô nàng thường “đốt” thời gian tại các spa, thẩm mĩ viện làm đẹp. Chính vì thế, khi được hỏi về việc học, T thở dài ngao ngán “Hầu như mọi hoạt động trong ngày mình đều dành cho công việc hiện tại. Ngay cả việc nghĩ đến thôi cũng rất hiếm khi. Chỉ khi nào có thi cử gì mình mới đọc lướt qua bài vở…photo từ các bạn cùng lớp”. Với cách học “lơ tơ mơ” như vậy, việc thi lại với T chỉ là chuyện thường. “Dù biết như vậy là không ổn nhưng đã lỡ lao chân vào công việc, mình không thể dừng lại được. Đây là một cơ hội tốt mà mình cần nhanh chóng nắm bắt nếu không sẽ uổng phí công sức từ trước đến nay”- T tâm sự.
2. Muốn nhanh chóng chứng tỏ mình
Cũng như T, Q.Dũng (sinh viên năm 3, trường ĐH V) vốn rất năng động và có năng khiếu viết lách nên khi còn là sinh viên, Dũng đã tạo cho mình một nguồn thu nhập ổn định từ việc viết báo, đúng với chuyên ngành mà Dũng đang theo học. Tuy nhiên, khi đã có chút tiếng tăm, Dũng lại càng muốn chứng tỏ mình hơn. Thế là thay vì viết về những đề tài gần gũi với mình, anh chàng chuyển sang chọn những đề tài tầm cỡ. Hậu quả là Dũng gặp thất bại ê chề do thiếu kinh nghiệm nhưng lại háo thắng và đốt cháy giai đoạn. Trường hợp của Q.K (ĐHCT) lại khác. Cô sinh viên có chút tài năng này rất được bạn bè nể phục khi trở thành trợ giảng cho một giảng viên trong trường. Thế nên, cô nàng luôn cho rằng mình có kiến thức sâu rộng và không cần phải học thêm gì nữa (!?). Ngay trong cách đối xử với bạn bè, Q.K cũng tỏ ra ta đây là…giảng viên. Chính vì thế, từ mến phục, bạn bè tỏ ra xem thường cô bạn chỉ mới tạo lập chút thành tích đã kiêu căng và không biết khiêm tốn.
3. Cần trang bị gì khi còn là sinh viên?
Tất nhiên, việc sớm bước chân vào lĩnh vực mình yêu thích sẽ mang đến cho sinh viên cơ hội cọ sát với nghề nghiệp mà mình đã chọn. Tuy nhiên, chúng ta vẫn còn là sinh viên, việc cần thiết trước mắt là trao dồi kiến thức, rèn luyện kỹ năng. Do đó, chúng ta chỉ nên xem công việc như một cách để thực tập, hoàn thiện hơn những kỹ năng trên lớp chứ không phải là điều mà một sinh viên phải lao theo trong khi việc đó vượt quá khả năng của mình. Điều cần nhất đối với một sinh viên là trang bị đủ những kiến thức chuyên ngành trước khi thật sự đến với một nghề nghiệp nào đó. Chính vì thế, hãy nắm bắt những cơ hội tốt cho nghề nghiệp tương lai của mình nhưng không nên sa đà vào việc làm mà quên mất việc học trước mắt các bạn nhé !

TIỀN GẤP 8-3


Trình làng tác
 phẩm tiền giấy do Mr. Vu gấp nhân ngày 8-3 .
(Tim đôi với chú nhox con ở giữa)
( Tim nhiều ngăn)
( Đôi hạt uyên ương)
( Cặp đôi lãng tử sầu)


( Ngôi sao hy vọng )
( Vòng hoa tình yêu )
( Trái tim lẻ loi)
( với sản phẩm này Mr. Vu đã tặng hết toàn thể các bạn gái trong lớp nhân ngày 8-3)hjhj.hehehe